bizûna f. ō-, n-(?)St., nur Gl. 3, 628, 30:
‚Einzäunung, clausura‘ (mhd. bitze, nhd. Bit-
ze). Vgl. bizûni. S. bizûnen, zûn. — Ahd. Wb.
I, 1163; Splett, Ahd. Wb. I, 1200; Starck-
Wells 63.