blâzunga f. ō-St., nur Gl. 2, 645, 20. 730, 37
(beide 11. Jh., bair.): ‚Blöken, balatus‘. S. blâ-
zen, -unga. Vgl. blezzunga, blâunga. — Ahd.
Wb. I, 1188; Splett, Ahd. Wb. I, 78; Starck-
Wells 65.